Sau chuyến đi Hội An thành công rực rỡ vì mấy loạt ảnh đăng lên Facebook đều được bạn bè khen đẹp, vợ tôi lại đang lên kế hoạch cho chuyến du lịch Phú Yên trong tháng tư này. Những lúc như vậy, tôi cứ ước giá mình cũng làm công việc bình thường phải đến công ty đúng giờ hành chính, không thể tự do thu xếp, chủ động thời gian và địa điểm làm việc như hiện nay, để có thể từ chối đi du lịch cùng vợ.
Chúng tôi lấy nhau 3 năm, chưa có con. Cô ấy 27 tuổi và vẫn muốn kéo dài thời gian son rỗi. Tôi 41 tuổi, đã có hai đứa con từ cuộc hôn nhân trước nên cũng không giục giã vợ. Ngoài việc kiếm tiền, đam mê của cô ấy là du lịch và trong những chuyến đi, đam mê lớn nhất, hoạt động trọng yếu nhất chính là chụp ảnh.
Nếu đi cùng, đương nhiên tôi là tay máy chính, dù vợ tôi có thể tranh thủ “trưng dụng” bất cứ ai xung quanh để chụp cho cô ấy với hy vọng có nhiều ảnh đẹp, vì “chồng chụp vợ quá xấu, 100 cái may ra mới có một cái đăng phây được”.
Mỗi lần đến một miền đất mới có nhiều thứ để khám phá, hay một khu nghỉ dưỡng sang trọng khiến du khách muốn được thong thả trải nghiệm những tiện ích của nó, tôi không thể thưởng thức chút nào vì cả ngày phải chụp ảnh cho vợ. Cô ấy xoay hết kiểu này đến kiểu khác, hết đứng, ngồi đến nằm hay bò rạp, và tôi cũng xoay theo như chong chóng.
Mỗi một cái cây, một bông hoa, một góc bể bơi, một bức tường rêu phủ, một tảng đá lạ mắt bên đường hay đơn giản chỉ là một tấm biển đề tên khu du lịch, chúng tôi đều phải dừng lại cả chục phút để chụp ảnh. Cứ bấm một lượt là vợ tôi lại xem ảnh để “duyệt”, lần nào cũng cằn nhằn, thậm chí phát cáu, chê tôi chụp xấu.
“Sao anh chụp em cứ béo ị và lùn một mẩu thế này? Anh xem cái Bình nó chụp em đẹp thế, sao mãi không học được?”, “Trời ơi anh chụp lại đi, xấu quá”… Nhiều khi tay thợ chụp ảnh là tôi đây cứ ước, chất lượng công việc đã kém như vậy thì vợ hãy cho “thôi việc”, nhưng thực tế là cô ấy lại càng bắt chụp nhiều hơn cho đến khi nào ước đủ cho một bộ ảnh khoe lên mạng thì thôi.
Không chỉ chụp người, vợ còn chụp đồ ăn để khoe. Việc này thì cô ấy tự làm, nhưng tôi vẫn bị ảnh hưởng vì đồ ăn ngon lành được mang lên nhưng cả nửa tiếng đồng hồ tôi chỉ có thể nuốt nước bọt vì chúng đang là đạo cụ. Đến khi vợ cho phép ăn thì món nào món nấy đã nguội ngắt.
Những lúc được nghỉ một chút, tôi muốn tĩnh lặng nhâm nhi ly cà phê, hay nằm dài lướt web, nghe nhạc, vợ tôi lại bắt tham gia vào việc chọn ảnh. Giữa mấy chục tấm ghi lại cùng một khoảnh khắc, trông giống nhau như lột, cô ấy bắt tôi góp ý cái nào đẹp nhất nên đăng Facebook, mà phải ngắm kỹ và chọn một cách có tâm, không được chỉ trỏ cho qua chuyện.
Lần nào cũng vậy, tôi sây sẩm mặt mày khi phải thẩm định, so sánh hàng nghìn bức ảnh chụp trong vài tiếng đồng hồ trước đó. Và trong cả quá trình, tôi vẫn luôn phải nghe những câu phê bình, chê trách của vợ về năng lực chụp ảnh của mình.
Đó là chưa kể, nhiều khi vợ còn bắt tôi chỉnh sửa để những bức chân dung của cô ấy trông hoàn hảo hơn. Rất may đây là việc không thường xuyên vì khả năng sửa ảnh của tôi cũng không được vợ đánh giá cao, lại không đủ “có tâm” như cô ấy mong đợi.
Thú thật, dù rất yêu, chiều vợ nhưng chuyện chụp ảnh cho cô ấy mỗi lần đi du lịch đối với tôi đã trở thành nỗi ám ảnh. Tôi cố gắng né tránh những lần bị vợ rủ đi, động viên vợ đi cùng các nhóm bạn của cô ấy. Khổ nỗi, bạn bè cô ấy đa phần không làm việc tự do như vợ chồng tôi, thu xếp nghỉ phép để đi chơi không dễ, nên tôi vẫn là tùy tùng và nhiếp ảnh gia chính của vợ.
Cũng đã nhiều lúc góp ý, khuyên vợ nên dành thời gian tận hưởng, khám phá những điều đẹp đẽ, thú vị của thiên nhiên, văn hóa, hay đơn giản là tận hưởng những tiện ích của chuyến đi để có cảm giác thư giãn thay vì chỉ sống ảo bằng ảnh. Cô ấy đều gạt đi: “Tại anh già rồi nên mới nghĩ thế. Anh lấy vợ trẻ là phải trẻ theo em chứ”.
Vậy là bó tay. Các ông chồng khác có ai chung nỗi niềm với tôi không, và có kế sách gì không xin mách tôi với?